Kỷ niệm dưới mái ngói cũ
Những viên ngói cuối cùng đã được gỡ xuống, gạch và vữa của căn nhà tường vôi cũ kỹ đã được mang đi. Căn nhà cấp bốn tồn tại suốt 40 năm giữa những tòa nhà cao tầng mới nay chỉ còn trong ký ức. Dưới mái ngói nâu trầm phủ đầy rêu phong, chúng tôi đã lớn lên, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và cả những ngày hè mát mẻ với cơn gió nồm nam thổi qua hiên nhà.
Năm 1983, một cơn bão lớn quét qua, san phẳng căn nhà cổ từ thời ông bà. Ba mạ tôi, những người nông dân thuần túy, đã dành dụm từng củ khoai, củ sắn, chắt chiu từng đồng bạc để dựng lên ngôi nhà ba gian mới. Căn nhà có nhiều cửa sổ, được ông nội tôi trang trí bằng những hình ảnh hoa lá, chim thú ghép từ vỏ sò, vỏ ốc. Những bức phù điêu sặc sỡ đã thay cho những thanh song cửa sắt cứng nhắc, mang lại cho ngôi nhà một vẻ đẹp riêng biệt.
Trên mái ngói cũ, giàn hoa giấy đỏ thắm tỏa rực rỡ những ngày nắng hạ, tạo bóng mát trên sân. Chính khoảng sân này đã trở thành nơi tôi thỏa sức sáng tạo, vẽ lên đó những bức tranh đầu tiên của tuổi thơ. Mỗi ngày, tôi cùng anh chị em tung tăng chạy nhảy, chơi những trò chơi dân gian, và lắng nghe những câu chuyện cổ tích dưới mái hiên nhà.
Ngôi nhà cấp bốn đó không chỉ là nơi chúng tôi lớn lên mà còn là chứng nhân của biết bao kỷ niệm. Những bữa cơm gia đình ấm cúng, những đêm mưa rả rích, tiếng cười đùa của lũ trẻ… Tất cả giờ đây chỉ còn là quá khứ, nhưng mỗi viên gạch, mỗi viên ngói đều chứa đựng một câu chuyện, một mảnh ký ức quý giá.
Ngày nay, khi căn nhà đã không còn, những tòa nhà cao tầng mọc lên, và cuộc sống ngày càng hiện đại, tôi vẫn nhớ về ngôi nhà cũ với sự ấm áp và yêu thương. Dù có thay đổi thế nào, kỷ niệm dưới mái ngói cong cũ vẫn mãi mãi là một phần trong tâm hồn tôi, nơi tôi tìm về mỗi khi muốn nhớ lại những ngày tháng hồn nhiên của tuổi thơ.
Ông nội là người nghệ nhân tài hoa đã dạy chúng tôi những nét vẽ đầu tiên bằng than củi, truyền cho anh chị em tôi niềm đam mê mai vàng và mỹ thuật. Ký ức về ông luôn gắn liền với hình ảnh của căn nhà và khu vườn đầy màu sắc. Phía trước sân, cây hoa mai vàng rừng cao lớn rực rỡ mỗi độ xuân về, báo hiệu một năm mới an lành. Cổng nhà được đan thành vòm từ hai cây tường vi cổ thụ, nở rộ sắc hồng tươi từ hè sang thu.
Khu vườn rộng rãi là thiên đường của tuổi thơ chúng tôi, nơi chứa đựng những kỷ niệm không thể nào quên. Còn đó những cây thược dược, đào phai, mai vàng, cùng hoa hồng và hoa đồng tiền rực rỡ vào dịp Tết. Còn có những loại cây ăn quả như khế, bưởi, ổi, vú sữa... Tất cả tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và hương thơm.
Những trưa hè rộn rã tiếng cười, chúng tôi vui đùa trong khu vườn mai vàng lớn nhất Việt Nam . Chiếc đèn kéo quân cỡ lớn và các sản phẩm mỹ thuật dân gian do ông nội làm luôn là nguồn cảm hứng cho những trò chơi sáng tạo. Từng câu chuyện kể, từng lời chỉ dẫn của ông nội đã mở ra cho chúng tôi một thế giới diệu kỳ, đầy những ý nghĩa sâu sắc.
Rồi thời gian trôi qua, chúng tôi lớn lên và dần xa rời căn nhà cũ. Mỗi người đều tìm thấy duyên nợ và số phận của riêng mình, lập nghiệp và xây dựng gia đình ở những miền đất khác nhau. Nhưng nhà luôn là nơi để về, là nơi mà những ngày đoàn tụ, sum vầy đón năm mới vẫn luôn giữ nguyên ý nghĩa. Ba thường kể những câu chuyện về thời ông bà, về những khó khăn và vất vả đã trải qua để gây dựng nên ngôi nhà đơn sơ này. Về nhà để được ngửi mùi thơm thoang thoảng của mứt gừng trong căn bếp cũ, cùng những món ăn quen thuộc của mạ, và ngồi bên nồi bánh tét rực hồng than củi ngày Tết.
Nhớ ông nội luôn cười hiền từ, ngồi đan tre trên khoảng sân. Bà thường ngồi nơi thềm cũ, mắt đã kém, hỏi: "Đứa mô rứa bây?" mỗi khi chúng tôi trở về nhà sau những chuyến đi xa. Nhớ căn nhà chất đầy khoai, sắn mỗi mùa thu hoạch, khu vườn mai vàng bến tre , và những buổi chiều chúng tôi í ới gọi nhau ra vườn nhặt quả sau cơn cuồng phong.
Những ký ức này, dù xa xôi và đã trải qua bao biến cố, vẫn mãi mãi là một phần trong cuộc đời của chúng tôi, là điều mà mỗi khi nhớ lại, chúng tôi luôn cảm thấy ấm lòng và trân trọng. Nhà là nơi để trở về, là nơi chứa đựng những yêu thương và kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.
Cuộc sống rồi ai cũng phải tiếp tục, mỗi người một nơi, xây dựng gia đình và cuộc sống riêng. Nhưng dù xa cách, lời hẹn ngày gặp lại vẫn giữ mãi trong tim. Mỗi lần xa quê, nghe ai đó thốt lên câu "nhớ nhà", tôi lại cảm thấy một nỗi niềm thân thuộc. Ai rồi cũng phải lớn lên, phải rời đi, nhưng nhà luôn là nơi để nhớ, để thương, là chốn mà tâm hồn luôn hướng về.
Không lâu nữa, một ngôi nhà mới sẽ mọc lên trên nền của căn nhà cũ. Đây là niềm mơ ước của ba mạ tôi, những người đã lo lắng từng cơn bão, từng trận gió rít khiến căn nhà cấp bốn cũ kỹ phải chao đảo. Mỗi lần trời trở gió, mạ tôi lại thì thầm, cầu mong căn nhà đứng vững. Căn nhà mới khang trang sẽ mang lại sự yên tâm, không còn lo lắng mỗi khi mưa bão kéo đến.
Nhưng bên cạnh niềm vui háo hức cho ngôi nhà mới, không thể tránh khỏi chút ngậm ngùi khi nghĩ về căn nhà cũ. Dưới mái ngói nâu trầm, những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ vẫn còn nguyên vẹn. Đó là nơi ông bà đã cùng chúng tôi quây quần trong những bữa cơm đơn sơ mà ấm áp, là nơi những câu chuyện cũ được kể đi kể lại, là nơi tiếng cười của trẻ nhỏ vang vọng mỗi chiều.
Căn nhà cũ ấy, dù đơn sơ, nhưng chứa đựng biết bao yêu thương. Mỗi góc nhà, mỗi viên gạch, đều gắn liền với những khoảnh khắc đáng nhớ. Dù ngôi nhà mới có khang trang đến đâu, cũng không thể thay thế được những cảm xúc đã qua. Nó không thể mang lại hình ảnh của ông ngồi đọc báo dưới mái hiên, của bà chăm sóc chậu cây trước sân, của những trò chơi tuổi thơ chúng tôi đã trải qua.
Khi ngôi nhà mới dần hình thành, chúng tôi đón nhận nó với niềm vui và sự mong đợi. Nhưng trong lòng mỗi người, vẫn có một góc nhỏ dành cho ngôi nhà cũ, cho những kỷ niệm và tình yêu thương. Ngôi nhà cũ là nơi bắt đầu, là điểm tựa của mỗi người chúng tôi, là điều mà dù đi đâu, chúng tôi vẫn luôn nhớ về. Nhà là nơi để nhớ, để thương, là nơi luôn chờ đợi mỗi khi chúng tôi quay về, mang theo những câu chuyện mới, những kỷ niệm mới, nhưng vẫn giữ mãi những gì đã qua.